Đại tá Myagkiy nói rằng, để đánh chặn một máy bay siêu thanh như SR-71 yêu cầu các hành động phối hợp chính xác.
“Để ngăn chặn SR-71 chúng tôi phải tính toán tới những giây cuối cùng, và MiG-31 đã cất cánh chính xác 16 phút sau khi phát ra cảnh báo ban đầu. Trong suốt thời gian này, các trạm radar mặt đất sẽ xác định tuyến đường mà SR-71 sẽ bay sau đó”, ông nói.
"Trong lần đánh chặn thứ 8, vào ngày 31/1/1986, họ thông báo cho chúng tôi thực hiện một nhiệm vụ đánh chặn vào lúc 11h. Loa báo động phát ra những tiếng hú chói tai và sau đó là những thông báo bằng lời", Đại tá Myagkiy kể lại.
Trong trí nhớ của vị đại tá, sự xuất hiện của SR-71 luôn kèm theo những căng thẳng tột độ. Mọi người bắt đầu hét lên những giọng nói điên cuồng, chạy về phía nhà chứa máy bay.
Chiếc MiG-31 của Đại tá Myagkiy cất cánh cùng với phi công điều khiển vũ khí Aleksey Parshin. Máy bay của họ đã phá vỡ bức tường âm thanh ở độ cao 8.000 m.
Sau khi lên tới độ cao 16.000 m, MiG-31 đã khóa hồng ngoại được chiếc SR-71 và chỉ số hiển thị trên radar cho thấy, mục tiêu đang cách họ 120 km. Máy tính của máy bay tự động nạp dữ liệu mục tiêu vào tên lửa, và 4 hình tam giác xuất hiện trên mục tiêu được chiếu sáng ở mũ hiển thị. Một nữ quân nhân làm nhiệm vụ kiểm soát từ trung tâm điều khiển mặt đất có tên Rita phát lệnh “tấn công”.
Ở độ cao 20.000 m, một lần nữa máy tính thông báo lệnh “tấn công”. Chiếc SR-71 Blackbird lúc đó đang bay phía trên máy bay mà phi công Myagkiy điều khiển khoảng 2km và mắt ông đã nhìn thấy chiếc máy bay.
“Nếu máy bay do thám vi phạm không phận Liên Xô, một vụ phóng tên lửa trực tiếp sẽ được thực hiện. Thực tế là không có cơ hội nào để chiếc máy bay (SR-71) có thể tránh một tên lửa R-33”, Đại tá Myagkiy nói.
Huyền thoại MiG-31 - kẻ thù số một của SR-71. |
Ý định đánh chặn của Không quân Liên Xô đã được thực hiện hiệu quả.
Các nhiệm vụ của SR-71 sau đó phải lên kế hoạch hoạt động ở cách xa không phận Liên Xô bởi khả năng vượt trội của MiG-31.
Bị truy đuổi tới cùng
Phòng không Thụy Điển có một lợi thế tầm nhìn về các cuộc diễn tập trên không. Chính vì vậy, câu chuyện đánh chặn SR-71 được hé lộ thêm nhiều thông tin thú vị.
Cụ thể, trên màn hình radar của Thụy Điển, người ta đã quan sát thấy các điểm sáng khác dồn đuổi theo Blackbird.
Thực tế là, ngay sau khi SR-71 bị MiG-31 đuổi ở khu vực Bắc Cực, một chiếc MiG-25 Foxbat đóng ở căn cứ không quân Finow-Eberswalde (thuộc Đông Đức) sẵn sàng đánh chặn nó trên biển Baltic.
Quan sát từ Thụy Điển sẽ thấy SR-71 luôn luôn bay ở độ cao 72.000 feet (21.945 m) và MiG-25 sẽ đạt độ cao 3.000 feet (19.200 m) trước khi hoàn tất cuộc tấn công nghiêm khắc của nó sau Blackbird.
“Chúng tôi luôn cảm thấy ấn tượng với khả năng phối hợp đánh chặn chính xác này, nó (MiG-25) luôn ở độ cao 19.200 m và ở phía sau SR-71 không quá 2.9km”, một phi công đã nghỉ hưu Crickmore của Không quân Thụy Điển nói.
MiG-25, tiền thân của MiG-31 cũng đóng góp vai trò không nhỏ trong những vụ rượt đuổi SR-71. |
Tuy nhiên, các quan chức Không quân Liên Xô vẫn chưa bằng lòng với những gì họ đã làm được. Họ muốn SR-71 biến mất hoàn toàn khỏi bầu trời.
Thành công mà MiG đã đạt được đã thúc đẩy chương trình Foxhound. Các căn cứ không quân Liên Xô sau đó đã được tăng cường các chiến đấu cơ mới.
Trong tháng 10/1986, MiG-31 được phái tới căn cứ không quân Komsomol’skii. Năm 1985, Archangel và Kamchatka nhận được những chiếc MiG-31 nâng cấp. Bán đảo Yugorskii Peninsula ở Biển Trắng và Semipalatinsk ở Kazakhstan cũng nhận được những máy bay nâng cấp mới vào năm 1986.
Những ngày tháng sau đó, Liên Xô tiếp tục tăng cường bao vây và truy đuổi SR-71.
Ngày 3/6/1986 họ đã dùng tới không phải một mà 6 chiếc MiG-31 lên để đánh chặn SR-71 trên vùng biển Barents. Sáu chiếc Foxhound thực hiện phối hợp đánh chặn làm cho SR-71 phải chịu một cuộc tấn công từ tất cả các góc.
Áp lực cực mạnh mà Foxhound bổ lên Blackbird đã có kết quả. Sau vụ 6 máy bay MiG-31 bao vây một SR-71, nó (SR-71) đã không bao giờ dám bén mảng tới gần biên giới Liên Xô và 3 năm sau (1989), CIA đã hủy bỏ chương trình SR-71.
Che giấu sự xấu hổ
Các nhà bình luận quân sự phương Tây nói rằng, SR-71 đã trở nên “thừa thãi” sau khi có sự xuất hiện của các vệ tinh gián điệp.
Lập luận này không hoàn toàn chính xác, bởi các vệ tinh có quĩ đạo bay cố định và có thể mất tới 24 giờ để định vị một vệ tinh lên một khu vực nhất định, trong khi các máy bay do thám thì có thể bay nhanh và thực hiện các nhiệm vụ cụ thể một cách liên tục.
Ngoài ra, máy bay do thám còn có thể hoạt động bí mật và lén lút hơn so với vệ tinh, bởi quĩ đạo vệ tinh thường được công khai trên mạng, từ đó đối phương có thể triển khai những vũ khí bí mật của họ dựa trên những “điểm chết” mà từ quĩ đạo, vệ tinh không thể phát hiện ra.
Thực tế này cũng đã được chứng minh trong cuộc chiến Iraq, khi các vệ tinh không phát huy được nhiều hiệu quả. Vì vậy mà Không quân Mỹ đã phải đưa loại máy bay đáng lẽ đã phải về hưu là U2 để hoạt động trên bầu trời Iraq.
Do đó, lý do thực tế về việc SR-71 bị cho "về hưu non" là sự truy đuổi kinh hoàng của MiG-31 và MiG-25.
Chưa thể thay thế
Air Power Australia nói rằng, vai trò chính của Foxhound là săn lùng các máy bay ném bom và các tên lửa hành trình phóng từ trên không (ALCM), nhưng nghi ngờ, không biết liệu MiG-31 có còn thích hợp trong quan hệ quốc tế mới hay không.
Dù vậy, cho đến khi chiến đấu cơ thế hệ thứ năm PAK-FA được đưa vào phục vụ, MiG-31 với radar cực mạnh và khả năng tấn công đồng thời nhiều mục tiêu đối phương cho thấy, đây vẫn là giải pháp hoàn hảo để giải quyết vấn đề duy nhất của Không quân Nga – kiểm soát vùng không gian rộng lớn của họ bằng một số lượng các máy bay hạn chế.
Trong thực tế, sau khi trải qua một đợt nâng cấp lớn, MiG-31 ngày hôm nay còn mạnh hơn ở thời điểm 30 năm trước. Nó là phép đo thần bí.
Phạm Thái (theo Indrus, ĐVO)