Không ai hiểu Trung Quốc bằng Mỹ, trừ Việt Nam. Và, đây là nước cờ độc thứ nhất của Mỹ. Cái bẫy của Mỹ giăng ra, Trung Quốc chui vào không ngần ngại.
Khiến Trung Quốc tự trói chân tay mình
Khi chiến tranh lạnh kết thúc, Liên Xô , lúc đó là đối thủ kẻ tám lạng, người nửa cân với Mỹ, chưa từng sợ Mỹ, tan rã. Nước Nga mới thân phương Tây đã hình thành và nắm quyền điều khiển.Tuy nhiên, chính Nga chứ không phải Trung Quốc mới là đối thủ tiềm tàng cản trở, thách thức địa vị của Mỹ.
Tàu Ngư chính của Trung Quốc (Ảnh: Minh hoạ)
Bởi thế, kiềm chế Nga là mục tiêu chiến lược lâu dài của Mỹ.
Hơn ai hết, Mỹ thừa hiểu sức mạnh quân sự của Nga. Nếu tiếng gầm của con Sư tử Mỹ vang rền hùng mạnh trên thế giới đầy khí phách, nội lực thì tiếng gầm của con Hổ Nga nghe có vẻ yếu vì đói mồi, nhưng xin lưu ý, đó vẫn là tiếng gầm của Hổ, chúa sơn lâm.
Đừng thấy hổ đói mồi phải ăn cỏ mà tưởng là giống Dê rồi đến Vuốt râu Hùm thì mất mạng như chơi. Ông Mikheil Saakashvili, Tổng thống Georgia là một nạn nhân như vậy. Tiếc là khi ông ta hiểu ra điều này thì đã quá muộn.
Còn Trung Quốc thì sao? Chẳng lẽ 3 thập kỷ giấu mình chờ thời để trổi dậy mà Mỹ bỏ qua, không biết ư?
Đơn giản là không ai hiểu ý đồ, ý chí, nội lực của Trung Quốc hơn Mỹ. Vì thế Mỹ rất tự tin, Trung Quốc chẳng là cái gì khi cạnh tranh, thách thức địa vị thống trị của Mỹ. Mỹ bắt đầu chơi con bài Trung Quốc.
Một thực tế là Trung Quốc có tiến bộ vượt bậc về kinh tế và quân sự khiến thế giới ca ngợi. Bộ máy tuyên truyền của Mỹ thì không ngừng thổi phồng lên sức mạnh quân sự của Trung Quốc Mỹ tự lo sợ, hốt hoảng, Mỹ vẽ ra một bức tranh màu hồng cho Trung Quốc, làm Trung Quốc mất tỉnh táo sinh ra ngộ nhận rằng: Thời cơ soán ngôi đã đến.
Trung Quốc tự chui vào bẫy
Trung Quốc lập tức thay đổi thái độ và hành xử với các quốc gia láng giềng, khu vực. Thái độ thì hung hăng, hiếu chiến, nước lớn. Hành động thì ngang ngược, chèn ép, bắt nạt, đe dọa dùng vũ lực.
Ngay như Nhật Bản-siêu cường biển châu á thật sự mà vụ Nhật bắt Thuyền trưởng tàu đánh cá TQ xét xử khiến TQ gầm lên, hùng hùng hổ hổ, (đúng là nghé không sợ cọp) vậy, thử hỏi những nước nhỏ khác trong khu vực Trung Quốc coi ra gì? Ai dám bắt tay thân thiện với một quốc gia như thế mà không bất an? Họ sẽ làm gì, chịu hòa tan, lệ thuộc hay là tìm lối khác?
Và đây là những bước đi của họ:
Đầu tiên là tăng cường tiềm lực quân sự, hợp tác với nhau để tạo nên sức mạnh. Tiếp theo là tìm đối tác để đối trọng, cân bằng với sức mạnh quân sự ngày càng gia tăng của Trung Quốc (Mỹ, Nga, Nhật, ấn Độ) và Mỹ là sự lựa chọn tối ưu.
Hoa Kỳ cũng chỉ chờ có thế. Giống như một vở kịch có 3 màn tuyệt phẩm.
Màn thứ nhất: Bi kịch tàu chiến Hàn Quốc bị đánh chìm. Không cần biết nguyên nhân ai là thủ phạm, chỉ biết rằng mối quan hệ giữa Mỹ-Hàn tưởng như đã nguội lạnh bỗng nhiên ấm áp trở lại.
Màn thứ hai: Sự kiện tranh chấp với Nhật Bản. Những tưởng Mỹ không còn chỗ đứng chân trên đất Nhật nào ngờ thái độ như muốn ăn tươi nuốt sống Nhật Bản khiến cho Liên minh Mỹ - Nhật có thêm sức sống mới. Trung Quốc vô tình khiến Nhật nổi máu Võ sĩ đạo.(Với Philipines thì Mỹ đã có sẵn Hiệp ước phòng thủ chung)
Và bước đi cuối cùng là giảm bớt sự lệ thuộc vào Trung Quốc.
Vậy là Mỹ trở lại châu Á - TBD như là một hiệp sỹ đối với các quốc gia trong khu vực, củng cố, hình thành mau lẹ những liên minh quân sựkhiến Trung Quốc không kịp phản ứng, chỉ thốt lên Trung Quốc chưa từng thành lập một liên minh quân sự như vậy (Lưu Vi Dân).
Hiện diện của Mỹ ở châu Á - TBD, bất kỳ cách dùng từ ngữ nào cũng vì mục đích: Bao vây, kiềm chế Trung Quốc.
Trong khi đó Trung Quốc thu được gì? Họ mất bạn, láng giềng gần thì tự mình khiến họ xa lánh, cảnh giác, mất lòng tin. Trung Quốc nhìn đâu cũng thấy kẻ thù.
Trung Quốc cứu vãn tình thế bằng cách ngăm người này, đe người khác rằng không được theo Mỹ, Nhật nhưng đã muộn.
Chính Trung Quốc đã tự đẩy các quốc gia láng giềng ngả theo Mỹ, chính họ vì ngộ nhận, do sự ru ngủ của Mỹ đã tự trói tay chân mình.
Một Trung Quốc đơn độc liệu có thành công khi bộc lộ tham vọng và ngông cuồng quá sớm?
Lê Ngọc Thống
Người Đưa Tin